Trên cuộc đời này, ngay cả những nhà bác học huyền thoại cũng chẳng thể nào định nghĩa được “Tình Yêu” là gì, thế nên một người nhỏ bé bất tài như tôi cũng sẽ chẳng thể nào tìm ra được lời giải đáp thích hợp cho tâm trạng của mình lúc này. Đành thế thôi nhé xin chào kỷ niệm.
Bất chợt chiều nay trên đường về nghe được lời của một ca khúc: “Không phải tại em cũng không phải tại anh, tại trời xui khiến nên chúng mình thương nhau”. Ừ tại trời xui khiến nên chúng mình mới thương nhau, nhưng chẳng phải do trời mà chúng mình xa nhau, chúng mình xa nhau vì những non nớt, bất cẩn trong suy nghĩ, hành động cũng như lời nói . Anh thì ngây ngô, em thì ngờ nghệch. Cuộc đời nào có lặng yên, đời luôn sóng gió như đôi bàn tay chỉ chờ bóp chết đi tình yêu mong manh, thế nên mình đã dại khờ, làm hiu hắt đời nhau. Có lẽ những nỗi buồn mà chúng ta phải chịu đựng sau khi chia tay cũng chính là hình phạt cho những lỗi lầm mà chúng ta đem đến cho nhau.
Sau chia tay, cuộc sống của tôi thì vẫn vui vẻ, tràn ngập tiếng cười, vẫn diễn ra như nó từng diễn ra, nhưng nó vẫn chứa đựng một khoảng trống mà chưa có, hoặc chẳng có thứ gì lấp đầy được. Tôi lúc nào cũng tự nói với lòng rằng phải quên đi, đừng có ấp ôm mãi hình bóng cũ, đừng có nuôi hoài những kỷ niệm, đừng có nhớ về quá khứ đã qua, nhưng làm sao, làm sao bắt con tim không nghẹn ngào khi đi qua từng con phố, không chạnh lòng khi gió về lạnh buốt cả tâm hồn cần một hơi ấm, làm sao bắt con tim quên đi những kỷ niệm đã sưởi ấm nó trong những ngày giá lạnh.
Xóa hình, xóa tin nhắn, xóa mail, xóa tất cả chỉ mong đừng có thứ gì có thể gợi lại cho tôi những ngày đã qua. Nhưng…..xóa sao được khi những ngày tháng đó đã gắn chặt vào con tim và tiềm thức. Chỉ cần đi trên những con đường quen, nhìn mặt trời lặng tắt, nhìn góc phố ngày xưa, nhìn dòng sông nước lững lờ trôi, tất cả dường như chợt ùa về như còn nguyên mới.
Có người hỏi rằng nếu có một điều ước, Tôi có mong muốn hai đứa sẽ quay về bên nhau hay không. Tôi trả lời rằng không, vì một câu chuyện đã biết trước kết quả thì có viết tiếp kết cục cũng sẽ như vậy thôi, hay thực tế hơn là chúng tôi cũng chẳng có đủ sự thánh thiện và vị tha mà tha thứ cho nhau những lỗi lầm. Không thể quay lại nhưng chẳng thể hiểu nổi sao tôi vẫn cứ thấy lo và nhói trong lòng khi nghĩ tới việc người ấy lầm đường lạc lối, nhưng có lẽ tôi chọn một cách vô tình để mình đừng đau thêm nữa, không nghe, không thấy, không biết thì sẽ không đau, còn hơn nghe, thấy, biết mà không làm gì được. Tôi phó thác người ấy cho thượng đế, mong rằng thượng đế sẽ gìn giữ người ấy khỏi mọi sự dữ của trần gian, còn tôi, thà mang tiếng vô tình, còn hơn bắt mình phải đau thêm nữa.
Người ta hay nói thời gian rồi sẽ qua, kỷ niệm rồi cũng sẽ phôi pha, tôi cũng mong là đúng như vậy, tôi mong rồi con tim sẽ trở nên ngoan ngoãn và nghe lời tôi, tôi không muốn cứ phải bước tiếp trên con đường mà vốn đã dành cho cả hai. Có lẽ đã tới lúc tôi bước ra khỏi dĩ vãng, vĩnh biệt tất cả những kỷ niệm, mặc dù biết rằng sẽ rất khó, có thể mãi mãi tôi sẽ vẫn chỉ đi trên một con đường vốn đã dành cho cả hai. Dẫu biết tình yêu thì không thể nói trước điều gì và cuộc đời còn nhiều những bất ngờ, nhưng ít ra cũng đã tới lúc tôi phải học cách vô tình, có còn hơn không, vô tình để mình đừng ôm ấp hoài kỷ niệm cũ, để mình đừng sầu thêm nữa.
Nắng lên rồi đẹp lối
Thương nhớ rồi dần vơi
Chuyện ngày xưa xin gửi
Theo áng mây chiều trôi
Chào kỷ niệm, tôi đi……
ML
Nhận xét
Đăng nhận xét